1. Thời kỳ đầu và sự cô đơn:
Trong giai đoạn đầu sự nghiệp, Van Gogh tập trung vào việc vẽ những người nông dân và cảnh đồng quê, thể hiện sự đồng cảm với tầng lớp lao động. Tác phẩm nổi bật như “Những người ăn khoai tây” (1885) phản ánh cuộc sống khó khăn và sự cô đơn mà ông cảm nhận.
2. Thời kỳ Arles và sự bất ổn tâm lý:
Chuyển đến Arles năm 1888, Van Gogh hy vọng thành lập một cộng đồng nghệ sĩ. Tuy nhiên, mối quan hệ căng thẳng với Paul Gauguin và tình trạng tâm lý xấu đi dẫn đến sự cố cắt tai nổi tiếng. Tác phẩm “Phòng ngủ ở Arles” (1888) phản ánh sự bất ổn và cô lập của ông trong thời kỳ này.
3. Thời kỳ Saint-Rémy và đấu tranh nội tâm:
Năm 1889, Van Gogh tự nguyện nhập viện tâm thần Saint-Paul-de-Mausole ở Saint-Rémy. Tại đây, ông sáng tác nhiều tác phẩm nổi tiếng, bao gồm “Đêm đầy sao” (1889), thể hiện sự hỗn loạn nội tâm và khao khát tìm kiếm sự bình yên.
4. Thời kỳ Auvers-sur-Oise và cái chết:
Năm 1890, Van Gogh chuyển đến Auvers-sur-Oise để gần gũi với bác sĩ Paul Gachet. Mặc dù sáng tác nhiều tác phẩm trong thời gian ngắn, tình trạng tâm lý của ông không cải thiện. Tác phẩm cuối cùng, “Cánh đồng lúa mì với quạ” (1890), với bầu trời u ám và những con quạ bay lượn, được cho là báo hiệu cái chết sắp đến. Ông qua đời vào ngày 29 tháng 7 năm 1890, do vết thương do súng gây ra, được cho là tự sát.
Cuộc đời đầy bi kịch của Van Gogh, với những đấu tranh tâm lý và sự cô đơn, được phản ánh rõ nét trong các tác phẩm nghệ thuật của ông, để lại di sản vô giá cho nghệ thuật thế giới.